Tương lai của Việt Nam và TBT đảng CSVN Nguyễn Phú Trọng
Dân Làm Báo xin gửi đến các bạn trong thôn bài viết của các anh Nguyễn Hùng - Ngô Khoa Bá - Lê Quang Long gửi đến Danlambao. Đây là những "góp ý" mà các anh cũng đã vừa gởi cho lãnh đạo DCSVN. Ba anh là những trí thức đã từng thông tin về việc National Geographic Society phát hành bản đồ xuyên tạc sự thật
Thể chế chính trị tại Việt Nam là một thể chế chuyên chính, Đảng Cộng Sản Việt Nam tuyên bố công khai trên toàn thế giới và toàn dân đều biết rõ. Liên tục nắm chính quyền bắt đầu tại miền Bắc và cả nước Việt Nam (sau 1975) trong suốt thời gian gần 60 năm từ 1954 đến nay (1954-2011), Đảng Cộng Sản Việt Nam do đó phải chịu trách nhiệm về việc đã đưa đất nước vào tình trạng nghèo đói, thua kém các nước khác trong khu vực Đông Nam Á. Dữ kiện thực tế trước kia và hiện nay đã chứng minh rõ ràng điều này.
Thể chế chuyên chính này đã gây ra nhiều đau thương mất mát cho đại đa số người dân - trước và sau khi đất nước được thống nhất, làm trì trệ sự phát triển mọi mặt của đất nước: kinh tế, xã hội, và nhất là con người về cả mặt tinh thần lẫn thể xác, cụ thể là từ 1975 đến nay. Đảng Cộng Sản Việt Nam phải thừa nhận những lỗi lầm nghiêm trọng này là do chính họ gây ra. Chính lãnh đạo cao cấp nhất của Đảng Cộng Sản Việt Nam phải chịu trách nhiệm trước toàn dân.
Quyền điều hành đất nước tập trung vào bộ chính trị của đảng, lãnh đạo bởi ông Tổng Bí Thư, rồi đến ban chấp hành trung ương đảng. Vì không chấp nhận đối lập nên những sai phạm nghiêm trọng trong đường lối chánh sách cai trị đất nước của đảng cộng sản Việt Nam không được kịp thời nhận biết hay thay đổi, hoặc họ cố tình làm ngơ trước khuyến cáo của các khoa học gia trong và ngoài nước về sự thiệt hại nghiêm trọng khó lường cho môi sinh và phi kinh tế của dự án có tầm vóc quốc gia, gây hệ lụy sâu xa và lâu dài cho cả nước, như dự án khai thác quặng bauxite ở Tây Nguyên chẳng hạn. Do sự việc đảng viên được hưởng nhiều đặc ân, đặc quyền và được đảng bao che bảo vệ nên lãnh đạo chánh quyền từ thấp đến cao lạm quyền, độc đoán, ngang tàng, hống hách và nhũng lạm. Ỷ vào quyền lực tuyệt đối của đảng, thành phần quan chức chánh quyền trở thành giai cấp thống trị; thay vì tôn trọng dân, thì đảng viên xem người dân như tôi tớ, là lớp người thấp nhất trong thang cấp ưu tiên của đảng. Cán bộ quan chức càng ngày càng trở nên lạm quyền, tham lam, sẵn sàng gán ghép người dân tội danh phản động (theo điều khoản79 và 88 của luật hình sự phản dân chủ) để bỏ tù khi họ chỉ đứng ra bảo vệ quyền lợi chính đáng của mình hay bày tỏ quan điểm cá nhân trong ôn hòa.
Trước sự chuyển mình có tình cách dứt khoát về sự đoạn tuyệt thể chế xã hội chủ nghĩa của các nước cộng sản kỳ cựu tại Âu Châu vào cuối thập niên 80, thay vì học hỏi kinh nghiệm của Nga và các nước Đông Âu, Việt Nam lại chọn con đường “đổi mới” gọi là “kinh tế thị trường định hướng xã hội chủ nghĩa” theo khuôn mẫu của Trung Quốc. Tuy phương cách nửa vời này có làm cho đời sống kinh tế của dân chúng cải tiến hơn so với thời kỳ bao cấp vô cùng nghèo đói, nhưng lại tạo ra nhiều tệ nạn cả trong guồng máy đảng nhà nước và ngoài xã hội, như dịch tham nhũng vô phương cứu chữa, lãng phí nghiêm trọng nguồn tài nguyên của đất nước cả về vật chất lẫn con người, và tạo ra một tầng lớp một giai cấp chủ nhân mới được đảng và nhà nước bảo vệ. Sự kết hợp giữa quan chức nhà nước lợi dụng quyền thế cho lợi ích cá nhân và bè phái đã và đang lũng đoạn toàn bộ nền kinh tế của cả nước, gây hậu quả nghiêm trọng cho đất nước về mọi mặt. Sau hơn 20 năm “đổi mới”, nền kinh tế của đất nước vẫn còn lạc hậu so với các nước trong vùng Đông Nam Á. Liên tục trong nhiều năm qua, mỗi năm ba triệu người Việt sinh sống tại nước ngoài đã phải chia sẻ và tiếp sức cho 90 triệu dân trong nước với hơn 300 ngàn tỷ Đồng (15 tỷ Đôla, chính thức và không chính thức), tương đương 1/7 tổng sản lượng của cả nước. Trước viễn cảnh siêu lạm phát về kinh tế, yếu kém về cả ngoại giao lẫn quốc phòng và tuy bị Trung Quốc lấn ép khinh thường, lãnh đạo Đảng Cộng Sản Việt Nam tiếp tục làm đồng chí thân thiết của Trung Quốc, mặc dầu trên đất liền và nhất là ngoải Biển Đông, Trung Quốc liên tục lấn chiếm, cướp phá tàu thuyền và giết hại ngư dân khi họ đi làm ăn trên chính vùng biển thuộc chủ quyền của Việt Nam.
Gần đây, cao trào dân chủ trên toàn thế giới và đặc biệt là ở Bắc Phi và Trung Đông đang diễn tiến nhanh chóng. Các chế độ độc tài, quân chủ độc đoán hay dưới bất cứ hình thức nào đã phải hoặc đang thay đổi theo chiều hướng tiến bộ, thực sự tự do dân chủ đa đảng trước đòi hỏi chính đáng của dân chúng. Gần hơn, tại Đông Nam Á, chính quyền độc tài quân phiệt khét tiếng tại Miến Điện cũng đã chính thức đoạn tuyệt với chế độ độc tài chuyên quyền, trao lại tự do dân chủ cho dân theo một phương cách ôn hòa và ổn định. Trong tình hình rất nghiêm trọng của đất nước trước nạn ngoại xâm và tình trạng càng ngày tệ hại và sự tồi tệ trong việc quản lý kinh tế, tài nguyên, an sinh của đại đa số dân chúng, Việt Nam đang đứng trước ngã ba đường với hai cách lựa chọn duy nhất:
1. Hoặc là cứ khư khư giử lấy thế độc quyền chuyên chính chỉ dành riêng cho Đảng Cộng Sản Việt Nam cai trị Việt Nam.
2. Hoặc chính Đảng Cộng Sản Việt Nam phải có hùng tâm tự mình đứng ra làm một cuộc cách mạng “tự giải phóng” để nhanh chóng tạo sự đoàn kết và cùng toàn dân trong ngoài nước, không phân biệt quan điểm chính trị, đưa Việt Nam hòa nhập cùng cộng đồng thế giới tiến bộ, thực sự tự do dân chủ.
Giải pháp số 1 trước mắt là tiếp tục của sự thất bại về mọi mặt mà toàn dân cả nước đã, đang gánh chịu và lại sẽ phải tiếp tục gánh chịu, kèm theo nguy cơ bị bá quyền Trung Quốc xâm lấn. Đảng Cộng Sản Việt Nam không còn phương cách nào khác để lựa chọn ngoại trừ giải pháp thứ 2, nếu Đảng Cộng Sản Việt Nam thực sự yêu nước, sẳn sàng hy sinh quyền lợi riêng tư của đảng vì tương lai của đất nước, dân tộc và vì chính lợi ích lâu dài của Đảng Cộng Sản. Mọi đảng viên phải chấp nhận hy sinh quyền lợi cá nhân trước mắt, từ bỏ thế độc quyền chuyên chế, nhanh chóng hòa nhập với trào lưu tiến bộ của thế giới.
Muốn làm như vậy, chính thành phần lãnh đạo nồng cốt của đảng cộng sản Việt Nam, bộ phận lãnh đạo tối cao của đảng cộng sản Việt Nam phải đi tiên phong, có trách nhiệm trước đảng của họ, làm cuộc cách mạng “tự giải phóng” Đảng Cộng Sản Việt Nam, khai phóng các tầng lớp đảng viên thoát khỏi các tư tưởng ảo huyền cực đoan lạc hậu, chấp nhận khác biệt và đối xử những người khác chinh kiến trong tinh thần tôn trọng.
Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng chính là người có trách nhiệm trước đảng cộng sản và người có quyền hành cao nhất phải nhanh chóng quyết định hướng đi cho toàn thể đảng viên của đảng. Ông có trách nhiệm trước nhân dân, trước tổ quốc, trước lịch sử. Quyết định của ông sẽ đưa Việt Nam vươn lên cùng thế giới hay tiếp tục kìm hãm đất nước trong nghèo hèn lạc hậu, bị ngoại bang lũng đoạn và tiếp tục đưa đất nước vào con đường suy vong lệ thuộc bọn bá quyền đại Hán.
Thay mặt Đảng Cộng Sản Việt Nam, ông Nguyễn Phú Trọng phải nhanh chóng đưa ra quyết định lịch sử, chính thức công bố trước toàn dân:
1. Trả tự do tức khắc và không điều kiện cho tất cả những người bất đồng chính kiến đang bị giam giử hay quản thúc. (Đây là việc làm rất cần thiết trong tiến trình nhanh chóng cởi mở và tạo đoàn kết giữa các nhóm khác biệt về quan điểm chính trị.)
2. Chấp nhận đa đảng, tôn trọng phát huy và bảo vệ đối lập chính trị, quyền bình đẳng giữa các đảng phái trong trọng trách điều hành đất nước.
3. Chấp nhận quyết định của toàn dân về quyền điều hành đất nước qua các cuộc trực tiếp phổ thông bầu cử.
4. Lực lượng công an, an ninh trở về nhiệm vụ thuần túy là bảo vệ trị an, an toàn cho toàn dân. Lực lượng công an an ninh không còn là một công cụ phục vụ cho một thế lực hay bất cử một đảng phái nào để đàn áp dân chúng chỉ vì họ bất đồng chính kiến với đảng đang cầm quyền.
5. Lực lượng quân đội là chuyên nghiệp không trực thuộc một đảng phái nào, chỉ có nhiệm vụ duy nhất là bảo vệ tổ quốc chống ngoại xâm.
6. Chấp nhận soạn thảo một bản hiến pháp nước Việt Nam mới với sự tham gia của toàn dân để đặt nền tảng:
phát huy dân chủ đa đảng, tôn trọng sự đa dạng và khuyến khích phối hợp sự đa dạng, tôn trọng quyền tự do tín ngưỡng,
tách rời cơ quan lập pháp, hành pháp và tư pháp thành ba hệ thống độc lập để bảo đảm dân chủ, tự do và nhân quyền của mọi người dân Việt, tránh chuyên quyền,
bảo vệ tài nguyên thiên nhiên, nhân lực tài lực và tài năng của mọi người dân Việt Nam
bảo vệ sự toàn vẹn lãnh thổ và chủ quyền quốc gia.
Làm được việc này, cùng với các tổ chức khác, Đảng Cộng Sản Việt Nam sẽ có một chỗ đứng tương xứng trong một nước Việt mới mà toàn dân có đầy đủ quyền tự do dân chủ thực sự.
Ngày mai sẽ bắt đầu một chuổi ngày hội lớn trên cả nước nếu hôm nay Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng của Đảng Cộng Sản Việt Nam tuyên bố chính thức và công khai những điều nêu trên trước toàn dân Việt trong ngoài nước.
Lúc này hơn lúc nào hết, Đảng Cộng Sản Việt Nam cần phải hy sinh các đặc quyền, chấp nhận chia sẻ quyền điều hành đất nước. Đây là một hành động hy sinh rất nhỏ so với những hy sinh và thiệt thòi của toàn dân trong nhiều thập niên qua.
Miến Điện làm được thì Việt Nam phải làm được và làm tốt hơn.
Đảng Cộng Sản Việt Nam phải làm thôi, và phải làm nhanh.
Tổng Bí Thư Nguyễn Phú Trọng phải làm thôi, và phải làm nhanh.
Được như vậy, ông Nguyễn Phú Trọng và Đảng Cộng Sản Việt Nam sẽ có một chỗ đứng trong sử sách của Việt Nam và toàn dân Việt sẽ được thắng lợi.
Ngày 11 tháng 11 năm 2011
Người Việt quan tâm:
Nguyễn Hùng, Ngô Khoa Bá, Lê Quang Long
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét